Chương 21: Mẹ và con gái
Hải An vuốt mái tóc dài bồng bềnh, vố gắng khiến nó vào nếp, rồi nhìn vào gương kiểm tra bản thân một lần cuối. Cô gái trong gương nở một nụ cười gượng ép với Hải An, không giấu nổi sự hồi hộp trong đó.
“Em đẹp lắm rồi! Đẹp nữa thì chắc anh không dám cho em ra đường mất.”
Đình Khôi tựa người vào bệ cửa, ngắm nhìn vợ chưa cưới của mình loay hoay trước gương không biết đã đến lần thứ mấy. Quả thực Hải An rất đẹp, và đó không phải là vì anh yêu cô nên mới thấy như thế.
Cô đẹp hệt như chính cái tên mình. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn rất đáng yêu. Phụ nữ ngày nay nhiều người chuộng làn da nâu khoẻ khoắn, nhưng anh lại thích nước da trắng mịn, trong suốt của cô hơn. Bờ môi đầy, cong cong cùng chiếc mũi thẳng, hơi hếch lên, thật đặc biệt.
Nhưng xinh đẹp nhất vẫn là đôi mắt. Hàng mi dài, mịn như tơ bao lấy đôi mắt to tròn, sâu hun hút; mỗi lần chớp mắt hệt như cánh bướm lay động. Khi thì tĩnh lặng như mặt biển về đêm, xoáy người ta vào vô tận, khi lại dữ dội như sóng, bất chấp, cuốn đi tất cả mọi thứ cản ngăn.
Đọc thêm